Lí Do Để Tồn Tại
Mạng Y Tế
2:10 PM 28/01/2014
Tác giả : Chưa rõ
Chương 1 : Lí Do Để Tồn Tại - Chương 1
Email
Arane len lỏi qua những bụi cây rậm rạp.
Đôi mắt mở to vô hồn, trên gương mặt bầu bĩnh còn đọng lại nét kinh hoàng.
Nó không thể tin vào những gì vừa chứng kiến.
Đôi chân mỏi rã rời, chỉ cần dừng lại là có thể gục ngã bất cứ lúc nào.
Bước chân hoảng loạn của Arane bỗng khựng lại.
Gót chân nó đau nhói.
Có lẽ một mảnh đá vỡ sắc nhọn đã đâm vào chân.
Như bị rút cạn sinh lực, nó khuỵu xuống.
Phổi đau thắt từng cơn khiến việc hít thở cũng trở nên khó khăn.
Chiếc váy trắng nó mặc giờ đã lấm lem màu đất, rách tả tơi đến thảm hại.
Trên cánh tay, bắp chân,.
đâu đâu cũng có những vết xước dài đang rỉ máu do bị gai cây rừng cứa phải.
Gió đêm lạnh lẽo xua tan cảm giác đau rát, nhưng lại đem tới sự buốt giá.
Cơ thể nhỏ bé của nó run lên từng hồi, co ro trên nền đất ẩm ướt.
Arane sợ sệt đưa mắt nhìn.
Xung quanh nó là khu rừng với đám cây cối chằng chịt.
Nơi này chìm hẳn trong bóng đêm tối tăm và lạnh lẽo.
Thỉnh thoảng, vài tiếng quạ vang lên, khiến bầu không gian cô tịch nơi này hàng thêm hiu quạnh.
Chợt, từ xa le lói ánh sáng mờ mờ của ngọn đuốc.
Tiếng bước chân dồn dập vọng lại, báo hiệu sự nguy hiểm đang tới gần.
- Chia ra tìm thật kĩ cho tao, có lùng sục từng gốc cây ngọn cỏ cũng phải diệt tận gốc ngôi làng này! Quốc vương đã ra lệnh, nếu còn lại dù chỉ là một người, cả lũ sẽ bị chém đầu đó!
- Một giọng nói hách dịch vang lên làm Arane co rúm người.
Nó.
không chết, không thể chết! Dường như một luồng sức mạnh phi thường đang điều khiển chứ không phải nó nữa, Arane vùng dậy, đôi bàn chân rướm máu tiếp tục lướt trên mặt đất gồ ghề.
Bản năng đã ép Arane phải đứng lên.
Nó có bản năng tồn tại, bản năng của một con người, và hơn cả thế! Trước mắt Arane, khung cảnh ghê sợ đó như tái diễn lại một lần nữa.
Lưỡi giáo vung lên, dưới ánh nắng yếu ớt của chiều tà bỗng loé lên một tia sáng kì dị.
Arane giật mình quay lại, vẫn đang ngơ ngác nhìn gương mặt vô cảm đối diện mình.
Phập! Lưỡi giáo giáng xuống, cắm sâu lút đến cán một cách tàn nhẫn.
Arane trợn mắt lên, nó vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mẹ nó gục xuống, từ vết thương, dòng máu đỏ tươi chảy ra, mang theo thứ mùi tanh tưởi đầy khó chịu.
Arane ngây người ra, đôi môi mấp máy gì đó.
Cơ thể nó như bị hoá đá, nó không thể điều khiển được, ngay cả nói.
Hình như, dây thanh quản đang bị ai đó bóp chặt, nghẹn đắng.
- Arane.
chạy đi.
con.
! Con nhất định.
phải sống!
- Mẹ nó ngẩng đầu lên, cố thều thào vài tiếng.
Đôi mắt lờ đờ dần mất đi cái hồn của sự sống, mái tóc rối xoã tung ra, chiếc áo trắng giờ đã nhuộm đỏ màu máu.
Đầu mẹ nó ngoẹo sang một bên, bàn tay nắm lấy vạt áo nó buông thõng xuống đất.
Máu chảy thành dòng, giống như sự sống dần bị lấy đi khỏi mẹ.
Arane loạng choạng lùi lại.
Đôi mắt màu tím của mẹ.
dưới ánh hoàng hôn đỏ rực giờ lại phảng phất sự thê lương buồn thảm và nỗi lo lắng đến bồn chồn.
Mẹ lo lắng cho nó ư, hay đang lo lắng cho một sứ mệnh không được hoàn thành?
Đôi mắt trợn trừng trừng ấy, đã ám ảnh Arane suốt bây giờ và mãi mãi về sau! Một sự ghê sợ dồn lên phía cổ họng.
Nó nuốt khan, miệng đắng chát.
Đôi chân run rẩy của Arane chuyển hướng về khu rừng, và nó bỏ chạy.
Thật nhanh.
Nó bỗng thấy sợ hãi con người đang nằm bất động đằng sau, con người mà mới nãy còn cười nói vui vẻ.
Cho dù đấy là mẹ nó, nó cũng chẳng thể lại gần.
Nó sợ cái chết! Giống như một con thỏ, Arane luồn lách qua những ngách hẹp mà nó đã thuộc lòng đường.
Nước mắt tuôn ra ầng ậc, hoà cùng máu dính bết trên mặt.
Mũi cay xè, nó cố không bật khóc thành tiếng.
Chỉ cần một tiếng động nhỏ phát ra, nhất định sẽ chết! Những tiếng la hét thảm thiết dần lan ra khắp ngôi làng.
Arane núp trong một xe thồ rơm, run rẩy nhìn bác hàng xóm ngã gục trong vũng máu.
Hai tay của nó ôm chặt lấy đầu, như cố khắc ghi những hình ảnh thê lương và bi thảm kia vào thật sâu trong tâm trí mình.
Máu tràn ngập con đường đất đỏ, hoà với rơm, với cỏ cây.
Ruộng đồng, nhà cửa đều bị đốt sạch.
Chỉ trong đêm đó, thứ duy nhất còn lại chính là cảnh tượng xơ xác và thảm khốc đến xót lòng.
Xác người chất thành đống khắp mọi nơi, những vệt máu giờ đã chuyển màu nâu đen.
Arane bỗng thét lên một tiếng.
Nó vấp phải cái rễ cây to trồi hẳn lên mặt đất, mà có lẽ là của một cây đại thụ trong khu rừng.
Nhưng, đáng sợ hơn nỗi đau, đó là bọn lính của nhà vua sẽ phát hiện ra nó! Arane bặm miệng, cắn môi thật chặt, cố đứng dậy và tiếp tục lẩn vào những bụi cây.
- Có tiếng người!
- Bọn lính đang rà soát quanh đây bỗng quay lại.
Một tên vội vã đuổi theo hướng phát ra tiếng động.
Chúng dần dần rút ngắn khoảng cách.
Chẳng mấy chốc, nó đã bị đuổi theo sát nút, dường như bọn lính sắp tóm được nó.
Arane hoảng hốt quay đầu lại.
Chúng chỉ còn cách nó một bụi gai nữa.
Mạng Y Tế
Nguồn: https://mangyte.vn/truyendoc-li-do-de-ton-tai-chuong-1-232715.html