Vuốt Quỷ (Devils Claw)
Mạng Y Tế
9:00 AM 26/03/2014
Tác giả : Chưa rõ
Chương 7 : Vuốt Quỷ (Devils Claw) - Q.1 - Chương 7
Email
Kể từ lần thất bại nặng nề và vô cùng thảm hại trước mặt bàn dân thiên hạ, Dương Tuyết Hạ cô quyết định không chịu lép vế trước tên đại ác ma Hàn Tử Phong.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, nắng trải dài, tưới lên vạn vật ánh sáng vàng tươi tắn.
Chim hót ríu rít vui tai.
Gió thổi nhẹ.
Lá cây khẽ lay động.
Tâm trạng cô hôm nay rất vui.
Thật là một ngày thuận lợi để ra tay trả đũa Hàn Tử Phong mà! Ông Trời đang góp vui, chúc mừng tới Dương Tuyết Hạ chăng?
Chưa đến 6h sáng cô đã thức dậy, mau chóng làm vệ sinh cá nhân rồi tưng tưng nhảy chân sáo ra khỏi phòng trong bộ đồ dễ thương.
Cái áo oversize in hình mèo Hello Kitty đáng yêu màu trắng sữa kết hợp cùng quần soọc jean cá tính.
Tóc thả tự nhiên buông thõng trước ngực.
Nhìn dáng vẻ cô hôm nay sao mà đáng yêu đến… kì dị! Phải chăng là đang có âm mưu thâm độc nào đây?
Mẹ Dương Tuyết Hạ vô cùng ngạc nhiên khi cô con gái đề nghị được cùng làm bữa sáng.
Từ trước đến giờ, dù có quát tháo thế nào cô vẫn không chịu vào bếp nấu ăn, hôm nay tự nhiên thay đổi, phải chăng bây giờ con bé mới đến tuổi dậy thì?
Dạo này bà bận viết cho xong cuốn tiểu thuyết dài tập để nộp đúng hạn nên cũng không có thời gian quan tâm đến cô, hai mẹ con từ khi nào đã rất ít khi tâm sự với nhau… Bà bỗng nhận ra lâu nay mình “bỏ rơi” quá nhiều điều! Nhưng biết làm thế nào, công việc viết lách “ngốn” của bà gần như tất cả lượng thời gian mỗi ngày.
Thế nên để thuận theo ý con gái, bà dành hẳn món trứng ốp lết cho cô trổ tài.
Hi vọng cô sẽ khiến bà hài lòng.
Nhưng bà lại không ngờ, đằng sau sự kiện lạ lùng này lại là cả một mưu đồ đen tối… Sau khi ngồi vào bàn ăn, Hàn Tử Phong trợn trừng mắt nhìn Dương Tuyết Hạ đang loay hoay bê đồ ăn ra, phong cách ăn mặc tỏa ra “mùi” quái dị khiến cậu rùng mình.
Không phải hôm nay mặt trời mọc ở đằng đông đấy chứ?
Con mèo lười nhác này tại sao lại dậy sớm như vậy?
Nhìn dáng vẻ loay hoay, mồ hôi nhễ nhại trên má là cậu đoán ra ngay cô vừa nấu ăn xong, trên người còn ám mùi dầu mỡ… “Trời! Tuyết Hạ nhà ta tình nguyện xông pha vào “chiến trường” sao?
Thật đáng khen ngợi!”, bố tròn mắt nhìn cô con gái, lưng dựa ra sau, thoải mái cười ha ha, cứ như thể chỉ cần cô làm việc đó thôi là ông không còn gì mà lo lắng nữa.
“Chuyện lạ!”, Hàn Tử Phong đã quen dần với cuộc sống của gia đình họ Dương, hắn thản nhiên cười lạnh “Liệu chúng ta có nên gọi người ta mang bữa sáng đến không ạ?
Cháu sợ trong đồ ăn có độc!” “Haha, Tử Phong, cháu thật biết nói đùa!”, bố nghĩ cậu nói đùa, vội vàng ngồi thẳng dậy, đôi mắt long lanh “Dù sao thì ta cũng phải nếm thử tay nghề của Tuyết Hạ chứ?
” “…” Tuyết Hạ mỉm cười thật tươi, đôi mắt bồ câu cong lên, hai má ửng đỏ, không thèm chấp nhặt đến lời nói chướng tai của Hàn Tử Phong, cô mau lẹ bưng đồ ăn đặt lên bàn.
“Chúc mọi người ngon miệng! Thỉnh thoảng mới vào bếp làm mấy món lặt vặt… tay nghề vẫn còn non kém lắm!” “Haha, con khiêm tốn quá!”, bố hào hứng gắp một cọng rau xanh bỏ vào miệng “Không tồi! Rất giống với mùi vị mẹ con làm.
” Mẹ nguýt bố một cái đầy thất vọng “Cái đó là em làm mà!” “Ồ…” Hàn Tử Phong im lặng quan sát thái độ của Tuyết Hạ, bộ óc thông minh không khỏi nghi ngờ liệu cô có bỏ gì vào món ăn của mình hay không?
Nhưng trước mặt bố mẹ cô, hắn không thể tỏ ra bất lịch sự mà nêu lên suy nghĩ của mình.
Nắng rơi rớt bên ngoài cửa sổ phòng ăn.
Hắn đưa tay gắp một miếng nhỏ trứng ốp lết cho vào miệng, cặp lông mày hơi chau lại.
Thật sự là không có vấn đề gì chứ?
Cô đâu phải kẻ bỗng dưng trở nên hiền thục như vậy?
Ở phía bàn đối diện, Tuyết Hạ đang chăm chú nhìn Tử Phong cho miếng trứng vào trong miệng, miệng không khỏi há hốc phối hợp với hành động đầy điên rồ của mình.
Cô chẳng thèm để ý đến ánh mắt liếc xéo của mẹ, cứ thế chăm chú nhìn Tử Phong khiến bà không khỏi chắc chắn cái kế hoạch của mình sẽ sớm thành công thôi.
Ngay cả chuyện nhờ Hàn Tử Phong giám sát Dương Tuyết Hạ cũng chính là một phần trong kế hoạch ghán ghép họ thành đôi thành cặp của bà.
Xem ra người già mà tâm chẳng già! Khi nhìn thấy Hàn Tử Phong nhai nhóp nhép miếng trứng không chút nghi ngờ, Tuyết Hạ mới hí hửng ăn phần ăn của mình, tâm trạng cực kì vui vẻ.
… “Thế rồi sao?
”, Trịnh Khanh Nhi ở đầu dây bên kia tò mò không chịu nổi liền hỏi ngay kết thúc của âm mưu đáng sợ do Dương Tuyết Hạ bày ra.
Cô thật không ngờ con bạn mình lại dám “hành động” lộ liễu trước mắt nhị vị phụ huynh như vậy mà vẫn thành công trót lọt! Nhưng mà… cô có nhầm lẫn gì chăng?
Cô còn chưa nghe thấy câu nói “thành công” từ con bạn mà?
“Thế rồi sao cái gì?
Hiện tại mình đang ngồi trong WC này!”, cô hét lên vào điện thoại, câu nói đầy tức giận của Dương Tuyết Hạ khiến Khanh Nhi tưng hửng, gương mặt chau lại khó hiểu.
Không những vậy, qua điện thoại cô có thể cảm nhận từng cột khói đang bốc lên trên đỉnh đầu bạn mình.
Vậy là sao?
“Sao cậu lại ngồi trong WC?
Thế Hàn Tử Phong đâu?
Cậu ấy có bị gì không?
”, Khanh Nhi hỏi dồn dập, không hiểu cô đang lo lắng cho bạn thân hay cho Hàn Tử Phong nữa.
“Rốt cuộc mình là bạn cậu hay Hàn Vũ Phong mới là bạn cậu?
”, Tuyết Hạ thở dài, cố gắng không lớn tiếng khi đang ngồi trong nhà vệ sinh.
Chính từ khi tên Hàn Tử Phong đáng chết bước chân vào cuộc sống đẹp đẽ của cô, cô mới bắt đầu thở dài và tần số thở dài ngày càng nhiều như vậy! Hài, cứ cái đà này chắc cô không còn dám nghĩ đến tương lai nữa đâu! “Xin lỗi…”, Khanh Nhi nói nhỏ “Nhưng mình lo cho cả hai người mà!” Ôi, đúng là không thể tin tưởng cô nhóc này nữa rồi sao?
“Thế cậu sao rồi?
Mau nói cho mình biết đi!”, Khanh Nhi bỗng hào hứng trở lại, giọng nói có vẻ rất mong đợi câu trả lời của người bên kia, cứ như thể cô đang xem một bộ phim tình cảm đến đoạn cao trào mà ti vi bỗng dưng chiếu sang mớ quảng cáo vô vị vậy! Bên kia đầu dây, Dương Tuyết Hạ nghiến răng ken két, mắt long lên, môi mím chặt.
Câu hỏi của Khanh Nhi càng như đổ thêm dầu vào lửa, khiến thần kinh cô căng như dây đàn.
Cô cắn răng mà kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Trịnh Khanh Nhi nghe.
Đáng chết! Cái tên Hàn Tử Phong kia đúng là cáo già mà.
Có vẻ ngay từ đầu hắn đã nghi ngờ món trứng ốp của cô, thế nên sau khi cảm thấy trong người không ổn lắm cùng nụ cười ám muội trên mặt Tuyết Hạ, hắn đã thản nhiên thể hiện sự quan tâm đến bạn bè mà gắp cho cô một miếng trứng thật to.
Tất nhiên miếng trứng đó nằm trong đĩa của hắn, mà món trứng trong đĩa của hắn đã bị Tuyết Hạ rắc… thuốc xổ vào! Trước hành động không thể ngờ của hắn cùng ánh mắt tràn trề tình cảm của mẹ, cô không thể không chấp nhận sự thật phũ phàng mà gắp miếng trứng bỏ vào miệng, khổ sở nặn ra một nụ cười kì quái.
“Haha… Vậy ra chính cậu cũng gặp nạn à?
”, đầu dây bên kia vang lên tiếng cười lanh lảnh, đủ khiến máu nóng trong người Tuyết Hạ dồn lên đến đỉnh đầu.
Cô nàng tức giận không nén nổi cảm xúc hét toáng lên.
“Trịnh Khanh Nhi!!!” “Xin lỗi, xin lỗi, tại mình thấy chuyện của cậu buồn cười quá! Gậy ông đập lưng ông?
Haha, xin lỗi!”, tiếng cười ở đầu bên kia vẫn không dứt, kèm theo đó là tiếng giậm chân huỳnh huỵch xuống nệm của cô bạn thân Trịnh Khanh Nhi.
Thế này mà gọi là bạn tốt của nhau sao?
Thế này mà gọi là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu sao?
Ôi, không biết Dương Tuyết Hạ cô có chọn nhầm người không nhỉ?
Như đoán biết suy nghĩ cùng cảm giác của người đang ngồi trong WC phía đầu dây, Khanh Nhi e hèm một tiếng, khuôn mặt nghiêm túc:
“Nhưng phải nói thật là cậu còn kém lắm! Ít ra cũng nên biết cách từ chối chứ?
Hoặc là cứ để món trứng đó trong đĩa mà không đụng vào?
Cố gắng chấp nhận thất bại là không ổn rồi!” “Cậu nghĩ mình còn sự lựa chọn nào khác sao?
” “Hoặc ít ra cậu nên nghĩ những cách hay ho mà vẫn dễ dàng thực hiện?
” “Ví dụ như…”, Tuyết Hạ không hiểu đến “thủ đoạn” hay ho mà Khanh Nhi đang nói tới, ngây ngốc hỏi.
“Thế này nhé…”
Mạng Y Tế
Nguồn: https://mangyte.vn/truyendoc-vuot-quy-devils-claw-q1-chuong-7-238084.html