20 năm chạy chữa khắp nơi, nhiều lần tuyệt vọng và kiệt quệ nhưng cuối cùng trái ngọt cũng đến với vợ chồng anh Minh ở tuổi gần 50.
Tuyệt vọng vì không thể có con
Ở tuổi gần 50, trong khi nhiều bạn bè cùng trang lứa đã có con cái trưởng thành, vợ chồng anh Mẫn Xuân Minh, 47 tuổi và chị Nguyễn Thị Minh, 43 tuổi ở Hiệp Hoà, Bắc Giang mới bắt đầu học cách chăm trẻ con.
Bé Mẫn Thiện Nhân là con đầu lòng của anh chị, hiện mới gần 9 tháng tuổi. Ngắm nhìn cậu bé vui vẻ nô đùa, vợ chồng anh chốc chốc lại nhìn nhau mỉm cười.
Ít ai biết, để có được những giây phút hạnh phúc như hiện tại, 20 năm qua, vợ chồng anh đã trải qua chặng đường vô cùng tủi cực, vừa đau đớn, tuyệt vọng về tinh thần, vừa cạn kiệt về tiền bạc trên hành trình chạy chữa vô sinh.

Bé Thiện Nhân kháu khỉnh khi được hơn 9 tháng tuổi. Ảnh: T.Hạnh
Khi đã đi qua nửa cuộc đời, anh định buông xuôi nhưng chị Minh van xin: “Thôi em xin anh một lần nữa, dù kết quả thế nào em cũng toại nguyện, không còn gì hối tiếc nữa”. Và cuối cùng, ông trời cũng không phụ lòng người.
Chị Minh cho biết, vợ chồng chị kết hôn năm 1999 với ước vọng về một ngôi nhà nhỏ đầy ắp tiếng trẻ thơ, dù vất vả nhưng 2 vợ chồng sẽ sát cánh cùng nhau, chăm chỉ làm lụng để nuôi các con.
Kết hôn không bao lâu, chị Minh mang thai lần đầu. Cặp vợ chồng trẻ khấp khởi với bao dự định, nhưng mọi tia hy vọng chợt vụt tắt khi bác sĩ thông báo thai ch*t lưu.
Lần thứ 2, tiếp tục là những tuyệt vọng khi thai không giữ được bao lâu. Khi đến bệnh viện khám, bác sĩ kết luận, chị Minh bị thai ngoài tử cung, lạc nội mạc tử cung, chỉ định phẫu thuật cắt bỏ vòi tử cung.
Dù vậy, ước muốn có một đứa con chưa bao giờ ngừng thôi thúc vợ chồng chị. Năm 2008, anh Minh mạnh dạn vay mượn tiền đưa vợ xuống Hà Nội làm thụ tinh ống nghiệm tại một bệnh viện lớn. Một số tiền lớn ra đi nhưng một lần nữa không có kết quả.
Kinh tế cạn kiệt, vợ chồng anh Minh quyết định dừng chạy chữa, anh phải đi xuất khẩu lao động để kiếm tiền trả nợ.
Năm 2015, khi anh về nước, vợ chồng chị tiếp tục chạy chữa vô sinh khắp nơi, ai mách đông, tây y ở đâu cũng tìm đến nhưng kết quả vẫn chỉ là con số 0 tròn trĩnh.
Cũng trong năm này, chị Minh bàn với chồng tiếp tục đến một bệnh viện sản ở Hà Nội để làm thụ tinh nhân tạo, song nghĩ đến hành trình gian nan, tốn kém nên sau khi cân nhắc kĩ, vợ chồng chị quyết định dừng lại.
“Thời điểm ấy, vợ chồng tôi thấy tuyệt vọng vô cùng, nhiều đêm ôm nhau khóc khi quyết định dừng chữa vô sinh vì mình biết, nếu dừng lại đồng nghĩa ước muốn có con ngày càng xa vì mình ngày càng già”, chị Minh nhớ lại.
Dù nhiều người nói lời vào ra nhưng anh chị vẫn luôn yêu thương nhau. Chị bảo, may mắn lớn nhất của vợ chồng chị là được gia đình nhà chồng luôn thấu cảm, động viên.
“Tôi còn nhớ mãi câu nói của chị chồng rằng, con cái là lộc trời cho. Nếu không có thì 2 vợ chồng hãy sống thật hạnh phúc bên nhau, đừng chia tay. Mẹ chồng tôi trước khi mất cũng dặn dò 2 vợ chồng như vậy khiến tôi cảm động vô cùng”, chị Minh xúc động kể.
Trái ngọt sau 20 năm chờ đợi