bồ tát quán thế âm là vị bồ tát của tình thương (bi), yêu thương chúng sanh như mẹ thương con nhưng đồng thời ngài cũng là vị bồ tát của hiểu biết (trí). tuệ giác sáng chói của ngài là nhìn thấy năm uẩn đều không (không tự tính, sunyata). nhờ an trụ trong tuệ giác duyên khởi, không chấp thủ nên bồ tát vượt thoát mọi chướng ngại, không còn sợ hãi, xa lìa điên đảo mộng tưởng, đạt cứu cánh niết-bàn (bát nhã tâm kinh). Rõ ràng bồ tát không hề sợ hãi, bởi ngài thấy tất cả đều không. còn chúng ta luôn lo lắng và sợ sệt vì hầu như thấy tất cả đều có. chính cái thấy "luôn luôn có" hạn hẹp đó của chúng sanh là nguyên nhân của mọi niềm bất an, sợ hãi. vì thế, để học theo hạnh vô úy, không sợ của bồ tát, chúng ta cần mở to đôi mắt trí tuệ để nhìn thật sâu sắc vào tự thân cũng như cuộc sống để thấy như thật rằng "vạn sự vạn vật đều giả có, duyên sanh, như huyễn, rỗng không, không tự tính, sunyata". cái thấy của chúng ta càng tiệm cận với chân lý, sự thật bao nhiêu thì chúng ta càng thảnh thơi, tự tại, bình an và vô úy bấy nhiêu. khi trong ta đã có năng lực tự tin, không sợ hãi, bất động trước mọi biến động rồi thì ta mới có thể hiến tặng năng lực ấy cho người thân, và cho hết thảy mọi người. Những khổ đau của chúng sanh như lo lắng, sợ sệt và bất an về nhiều phương diện trong cuộc sống xuất hiện gần như thường trực. không phân biệt tuổi tác, hoàn cảnh và thân phận, ai ai cũng đều mang niềm lo, nỗi sợ. sợ cái hữu hình cho đến vô hình, sợ đói nghèo và càng lo sợ hơn khi đã được giàu có, sợ những gì đã xảy ra cho đến sắp xảy ra, sợ vô vàn bất trắc xảy đến trong cuộc đời, sợ điều đáng sợ và cả điều không đáng sợ v.v… cho đến người nhiều may mắn nhất luôn gặp những điều như ý trong đời cũng nơm nớp lo sợ khi tuổi xế chiều, đối diện với cái ch*t. lo lắng và sợ hãi luôn đoanh vây, trùm phủ lên kiếp người. vì thế, bồ tát luôn phân thân khắp mọi nơi, ngày đêm tận lực cứu độ nhằm giúp chúng sanh bình an, không còn sợ sệt. Ai đã từng một phen hú vía vì khiếp đảm mới thấu hiểu nỗi khổ của sợ hãi. nên trước nỗi khổ lo sợ của chúng sanh, người con phật không thể làm ngơ mà phải tìm cách cứu độ, hiến tặng bình an. không như hiến tặng tài vật hay giáo pháp, hiến tặng sự không sợ hãi đôi khi không cần bất cứ điều gì to tát, chỉ cần bạn có mặt. một đứa trẻ chợt khóc thét lên khi không thấy mẹ. rồi mẹ nó xuất hiện, chỉ cần thấy mẹ thôi là đứa bé hết khóc, không còn lo sợ nữa. hoặc đã quá giờ hẹn mà chưa thấy người cần gặp, lấy điện thoại ra bấm số và không có tín hiệu trả lời, lòng thấy bồn chồn, lo sợ mơ hồ. đến khi người hẹn xuất hiện mới thở phào, nhẹ nhõm cả người. hay lần đầu tiên trong đời ta cất bước đi xa, đến một nơi hoàn toàn xa lạ dù nơi ấy người ta chen chúc nhưng vẫn thấy man mác buồn, trống trải xen lẫn âu lo. bấy giờ, ta cần lắm một ánh mắt thân thiện, một nụ cười cảm thông. chỉ bấy nhiêu thôi cũng làm ta ấm lòng nơi đất khách quê người. như vậy, ta không cần làm gì nhiều cả, chỉ cần có mặt với tất cả sự vững chãi và thảnh thơi cũng đem lại bình an, bớt đi lo sợ cho rất nhiều người. Một nỗi lo sợ to lớn khác luôn ám ảnh đời người là sợ mất: mất người thân, mất tiền của, mất danh tiếng, mất địa vị, mất niềm tin, mất sức khỏe, mất nhan sắc, mất nhiều thứ, mất tất cả… không lo sợ sao được khi không bỗng chốc trắng tay (điều mà không ai có thể lường trước được). thế nhưng đây lại là một sự thật hiển nhiên, khi sanh ra với hai bàn tay trắng rồi cuối cùng ra đi cũng trắng cả đôi tay, mà không mấy ai bình tâm để nhận ra và chấp nhận. xét cho cùng thì ta đã được cái gì đích thực đâu mà lo sợ bị mất. được và mất nương tựa vào nhau mà giả lập nên như bao nhiêu cặp phạm trù tương đãi có-không, đến-đi, sinh-diệt… vì thấy được nên mới thấy mất, còn chưa từng được thì có mất bao giờ. trong dòng luân chuyển vô cùng tận ấy, sự biến dịch, thay đổi, vô thường mới chính là lẽ thường. vậy thì vì sao phải lo sợ hão huyền về lẽ thật vốn chưa từng được-mất? tự chúng ta có thể chiêm nghiệm và ngộ ra điều này hay bồ tát hoặc những người khác cũng đều có thể soi sáng cho chúng ta để quẳng gánh lo sợ đi mà vui sống. Quan trọng hơn là ngay cả thân tâm này cũng giả huyễn, nói chi những vật ngoài thân. tấm thân năm uẩn này do duyên sanh thì đích thực là giả có và hư huyễn rồi. hiểu được đạo lý duyên sanh rồi thì tùy duyên tiếp vật, sống hoan hỷ, an lạc và thảnh thơi, không hề lo sợ bất cứ điều gì. ở đây, hiến tặng năng lực không sợ hãi thông qua việc tự thân tiếp nhận và phát huy tuệ giác, dẹp tan tăm tối của nghiệp chướng vô minh, nhận ra lẽ thật của cuộc đời để sống bình an và thanh thản. Đức bồ tát quán thế âm luôn vận dụng các phương tiện thiện xảo để hiến tặng sự bình an cho hết thảy chúng sanh. học theo hạnh ngài, mỗi chúng ta cũng tự trang bị cho chính mình tình yêu thương và tuệ giác lớn để vui sống, không âu lo và giúp người luôn bình an, không sợ hãi. Quảng Tánh Nguồn: http://giacngo.vn/phathoc/2010/10/25/7AF452/ TIN, BÀI LIÊN QUAN:
Mạng Y Tế
Nguồn: Phật giáo (https://phatgiao.org.vn/hoc-theo-hanh-bo-tat-quan-the-am-hien-tang-nang-luc-khong-so-hai-d16011.html)
Tin cùng nội dung
-
Lần đầu tiên trong lịch sử y khoa, một bệnh viện ở Madrid (Tây Ban Nha) điều trị thành công cho 7 bệnh nhân bị đau tim bằng cách sử dụng tế bào gốc của người hiến tặng.
-
Cháu 22 tuổi, sinh viên năm cuối, dạo này rất hay bị đánh trống ngực, nhất là khi bất ngờ nghe tiếng động. Bác sĩ giải thích giúp cháu hiện tượng này.
-
SKDS- Sáng 18/2/2019, Hội Chữ thập đỏ Thành phố Hà Nội đã phối hợp với Trung tâm Điều phối ghép tạng Quốc gia tổ chức buổi lễ phát động đăng ký hiến tặng mô/tạng với chủ đề Xuân Nhân Ái - Cho đi là còn mãi.
-
Nhiều nghiên cứu khoa học đã nhận ra rằng có nhiều nếp sống của xã hội hiện đại gây tổn thọ. Vậy những lối sống khiến bạn tổn thọ là gì?
-
Một nhóm trẻ em Argentina đang chơi bóng sợ hãi bỏ chạy khi trông thấy vật thể nghi là yêu tinh ngay trên sân bóng.
-
Vật thể bay màu bạc dài 12 mét bay lơ lửng bên trên sân trường trong giờ ra chơi khiến nhiều học sinh hoảng sợ chạy vào lớp trốn.
-
Ngày 11/10, đoàn công tác của Trung tâm Điều phối Quốc gia về ghép bộ phận cơ thể người phối hợp với Bệnh viện Hữu Nghị Việt Đức đã kết thúc đợt tập huấn, cung cấp những kiến thức về Ch?t não và các vấn đề liên quan đến hiến, ghép tạng,
-
Ở những người thầy áo trắng này, ngoài sự đồng cảm, yêu thương bệnh nhân thật sự, họ còn là những con người sống liêm khiết, trong sạch.
-
“Rối loạn ám ảnh sợ hãi” còn gọi là rối loạn nghi thức ám ảnh (Obsessive - Compulsive Disorder - OCD).
-
Bé nhà em 4 tuổi, vừa qua bé nhìn thấy bếp ga chiên cá cháy bóc khói khắp nhà, bé sợ hãi nên giờ không cho nấu ăn, luôn miệng nhắc không được nấu ăn...
|