Có thể thực tế nghiêm trọng hơn những gì mà tôi và hầu hết mọi người đang thấy. Nhưng tất cả những gì tôi quan tâm khi đó chỉ là liệu Carlos có hủy buổi hẹn xem hòa nhạc hay không. Tôi biết chúng tôi nên ở nhà nhưng tôi đã im lặng. Tôi vừa mong Carlos sẽ hủy buổi hẹn này, vừa mong chúng tôi vẫn có thể hẹn hò như đã hẹn.
Và ơn Chúa! Mọi chuyện vẫn diễn ra như đúng dự định: Ăn tối, xem hòa nhạc và Carlos đã ở lại nhà tôi đêm đó. Mọi thứ thật hoàn hảo.
Nhưng mọi thứ bắt đầu có vẻ tệ đi những ngày sau đó. Chúng tôi bị hạn chế ra ngoài, các quán cà phê hoặc khu vui chơi đều đóng cửa. Hầu hết thời gian tôi chỉ ở nhà. Và đương nhiên rồi, chúng tôi không gặp nhau vì chẳng có chốn nào để hẹn hò.
Trạng thái lo lắng và hoảng sợ của tôi về mối quan hệ này trở nên không thể chịu nổi khi Carlos gửi cho tôi một tin nhắn mà tôi tin rằng anh ấy đã cài tự động gửi cho tất cả những ai anh ấy có số liên lạc. Nội dung chỉ chung chung rằng hãy cẩn thận, hạn chế ra ngoài và giữ gìn sức khỏe.
Chẳng phải tôi là bạn gái của anh ấy hay sao? Tôi nghĩ mình đủ đặc biệt để Carlos dành cho tôi một sự quan tâm hơn là cái tin nhắn ch*t tiệt được gửi cho tất cả mọi người kia chứ?!
3 hành động nhỏ giúp chúng tôi vượt qua cơn khủng hoảng tạm thời này
Chúng tôi đã cãi nhau vài ngày chỉ vì tin nhắn ấy. Và rồi tôi chợt nhận ra chuyện này thật mệt mỏi. Tại sao mình cần phải làm nhau trong hoàn cảnh mọi thứ vốn đang dần trở nên khó khăn như lúc này cơ chứ?!
Và tôi tin Carlos cũng cảm thấy điều tương tự. Chúng tôi bình tĩnh và cuối cùng cũng tìm ra cách gỡ rối cho vấn đề của mình. Mọi thứ đơn giản hơn nhiều so với suy nghĩ của cả tôi và Carlos.
1. Trò chuyện nhiều hơn
Ý tôi không phải là nhắn tin nhiều hơn, mà là giao tiếp dù chỉ online qua mạng. Tôi và Carlos đã thống nhất sẽ gọi cho nhau mỗi đêm sau khi cả hai đã hoàn thành xong hết các công việc và yên vị trên giường.
Có những ngày, chúng tôi thực sự không có vấn đề gì nghiêm túc để chia sẻ với nhau, nhưng những câu chuyện phiếm không đầu không cuối như việc một người bạn của Carles đang lo lắng phát sốt vì không mua được giấy vệ sinh, cũng khiến tôi cảm thấy mình đang có một vị trí nhất định trong cuộc sống của Carlos.
Tôi hiểu ra rằng đôi khi việc trò chuyện chẳng cần phải là một điều gì to tát, miễn là chúng tôi chia sẻ cuộc sống với nhau hàng ngày, cảm giác xa cách biến mất ngay cả khi không gặp gỡ.
2. Cùng nhau nấu ăn
Tôi và Carlos đều không phải những người theo trường phái "bếp núc là số 1". Nhưng khi mọi nhà hàng đã đóng cửa và bạn đã quá chán đồ ăn nhanh, thì bạn biết đấy, chúng tôi chẳng còn lựa chọn nào khác là tự mình vào bếp.
Và Carlos thậm chí đã nảy ra một ý cực kỳ hay: Anh ấy sẽ đến nhà tôi và chúng tôi cùng chuẩn bị bữa tối.
Tôi chưa bao giờ có trải nghiệm này với bất cứ người đàn ông nào. Và bạn biết không? Chuyện này tuyệt vời ngoài sức tưởng tượng. Dường như chúng tôi đã có một sự gắn kết sâu sắc hơn, và khung cảnh Carlos nghiền khoai tây trong khi tôi làm món steak khiến tôi cảm thấy chúng tôi chẳng khác nào một cặp đôi mới cưới.
Cảm giác này hoàn toàn mới lạ, và nó thực sự gây nghiện. Vì sau lần đầu tiên, Carlos đều muốn đến nhà tôi chuẩn bị bữa tối dù chúng tôi đều vụng về như nhau.
3. Chạy bộ trong công viên
Phòng tập gym của chúng tôi đều đã đóng cửa và việc cùng nhau nấu ăn gần như mỗi ngày khiến chúng tôi bị dư năng lượng.
Nhưng vấn đề này lại dẫn đến một giải pháp giúp tình cảm của chúng tôi gắn kết hơn: Cùng nhau chạy bộ trong công viên. Tôi đã đọc được một bài nghiên cứu trên tờ The Sun, nói rằng ánh sáng mặt trời và không khí trong lành giúp tăng sức đề kháng. Việc vận động cũng khiến tâm trạng được cải thiện nhiều hơn.
Carlos gần như đã chuyển đến căn hộ của tôi sống trong gần 2 tuần vừa qua mặc dù chúng tôi không hề vạch sẵn bất cứ dự định nào cho việc này.
Cuối cùng, tôi nhận ra rằng không cần phải có những nhà hàng sang trọng, những quán cà phê bắt mắt hay rạp chiếu phim thì các cặp đôi mới có thể hẹn hò và duy trì mối quan hệ. Vấn đề không nằm ở những thứ bên ngoài như vậy.
Khi các điều kiện giải trí, vui chơi bị hạn chế lại, đó chính là cơ hội để mỗi chúng ta học cách tự tìm vui trong cuộc sống của chính mình. Đó có lẽ là bài học giá trị nhất tôi hiểu được sau khoảng thời gian này, khi lệnh phong tỏa và cách ly xã hội vẫn đang diễn ra ở nhiều nơi trên thế giới.